/thời gian, không gian và thanh âm.
khi nghe 1 bài nhạc, thời gian và không gian dường như chẳng có nhiều ý nghĩa lắm: cơ thể thì có thể đang bám rễ ở chiếc ghế này vào thời điểm này nhưng đầu óc thì bay bốn phương tứ hướng chẳng biết là ở đâu, vào thời điểm nào.
hoặc cũng có thể, lúc này nghe 1 bài nhạc trải nghiệm về thời gian và không gian khác, nhưng khi nghe lại thì điều đó không còn đúng.
ý mình là, thời gian và không gian chỉ có nghĩa khi mình cho nó có ý nghĩa, giống như cuộc đời vậy. mà nhiều lúc nó vô nghĩa và nó rỗng thì cũng chả sao, chả việc gì phải lấp đầy bằng những thứ vô bổ. nên, có nhiều bài nhạc nghe hoài chẳng nhớ là nghe chưa, nhưng có một số bài nghe là biết đã từng đưa mình đến phương trời gốc rễ nào. có nhiều bài nhạc khiến mình sợ, không phải là vì lời hay âm điệu, mà là vì nó đưa mình về đúng khoảng thời gian, không gian mà mình trải nghiệm những điều không lành mạnh. cũng có những bài nhạc mà khi nghe đưa mình ra một bải cỏ xanh rì nằm dưới một tán lá cây mát rười rượi cơ thể mình tan chảy thành nước bốc hơi thành khí không còn là gì và cũng không cần thiết phải là mà chỉ đơn giản biến mất và hoà quyện.
mà cũng chẳng cần là dưới dạng bài nhạc, đôi lúc là tiếng mắng của mẹ, lời thì thầm của cha, tiếng xe cộ kẹt đường cứng ngắt của SG giờ tan tầm hoặc sự im lặng ngắt quãng vô định trong thời gian cũng làm cơ thể mình nhạy cảm.
chung quy thì mình mê mải trước giai điệu cuộc đời, vừa mang nét quen thuộc lại vừa thay đổi muôn màu.
chung quy thì thời gian và không gian với mình vô nghĩa nếu thiếu đi những thứ này, chắc thế.